Gia Đình Tôi

* Bài dự thi viết về Gia đình trong ngày Phụ huynh của công ty phần mềm FPT(FSOFT). Bài viết được giải Nhì.

Mặt trời cũng đã khuất, bầu trời đen mờ mờ lúc chạng vạng ở miền quê. Tiếng ếch nhái, tiếng dế, tiếng của đủ thứ loại côn trùng kêu rộn rã cả cánh đồng trước mặt nhà. Lũ gà cũng đã vào ngủ ngay ngắn trong chuồng của mình, chỉ nghe tiếng rích rích bọn chúng đẩy nhau. Ba mẹ cũng đi làm đồng về. Không phải khi nào, ba mẹ cũng về muộn như vậy cả, nhưng thường là thế. Đầu đội nón đã cũ nát vành quai. Vai thì là cuốc, là cào hay là cái dặm lúa. Hai bàn chân đất, bùn lấm hết cả hai ống quần. Tùy vào thời điểm trong mùa mà sáng đi, tối về như vậy. Ba mẹ ngồi bên thềm sân, gần cái giếng, nói chuyện vài câu, rồi hỏi thằng em tôi – thằng út nhỏ nhất nhà. Rồi hỏi “Con bé đã nấu cơm chi chưa?”. Sau đó mới hỏi tới tôi!

Cái thời tôi còn đang học cấp 3. Cũng ít làm, hay học. Học đêm, học ngày mong ngày đỗ đạt. Ba mẹ là nông dân bình thường, giữa cái miền quê đi đâu cũng nghe mùi lúa mạ. Ông bà cũng giống như những người nông dân khác, quanh năm lam lũ “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời”. Nhưng ông trời cũng không siêng năng như họ. Vào mùa, khi mặt trời còn chưa kịp làm ấm những hạt sương trên cánh đồng vàng trĩu, ba mẹ tôi đã ra đồng gặt lúa về kẻo sợ trời nắng sớm. Đến cuối buổi chiều, ông trời nhìn muôn cây cỏ lần cuối, sáng rực cả vùng phía tây, nơi xa xa có những ngọn núi, rồi núp sau đó để ngủ. Còn ba mẹ như những cái bóng nhỏ bé giữa cánh đồng rộng lớn, hì hục cố gắng gặt cho xong mảnh ruộng này. Rồi còn thổi lúa, còn chất lên xe kéo về nhà. Cứ thế, quanh năm bên ruộng đồng nuôi bốn đứa con ăn học.

Cực khổ vậy, chỉ mong con cái được ăn học đầy đủ, không thiếu thốn một thứ gì. Tôi là con trưởng, được sống trong sự nuông chiều và ưu tiên từ nhỏ. Thế nên tôi cũng chẳng hiểu thế nào là vất vả, thế nào là lo ăn từng bữa, tới tháng phải lo tiền cho con ăn học. Những bữa cơm được nấu sẵn ra đó, còn càu nhàu không ăn. Những lần đi học về đói bụng, cơm chưa nấu kịp, tôi lại giận, nói nặng lời với mẹ. Những lần xin tiền không có cũng trách móc. Thấy người ta sống sung túc hơn lại nghĩ sao cuộc sống mình nghèo… Càng lớn hơn tí nữa, tôi càng khó bảo hay trách mắng ba mẹ mình.

Cuộc sống trôi qua, tôi cũng đã tự lập được. Đã học xong và đi làm. Tôi mới thống khổ những vất vả của ba mẹ. Trong sự vất vả của cuộc sống, nó làm tôi nhớ đến gia đình mình, ba mẹ mình. Tôi hiểu thấu được cảnh chạy ăn từng bữa, từng đồng tiền. Có khi nước mắt tôi rơi, tôi hối hận. 

Tôi đã hiểu được những giọt mồ hôi của ba mẹ nó mặn thế nào. Đó là những giot mồ hôi của nắng, của bùn. Ba đưa cánh tay vuốt lên trán để lau mồ hôi nhỏ xuống mắt, trên vai là gánh lúa chín nặng. Cánh tay mẹ cũng lâu mồ hôi trên trán, bên cạnh bếp lửa nóng rực và mùi khói. Tôi còn nhớ mắt mẹ đỏ hoe, nước mắt lăn xuống khi nhìn tôi đang run cầm cập với cơn sốt rét. Nhớ sao giọng mẹ nghẹn thế nào, khi buổi sớm đó, mẹ nói với tôi là mẹ phải đi làm xa ở tận Sài Gòn. Tôi nhớ, ba tôi đã phải rưng nước mắt lúc đánh tôi dữ dội khi tôi hỗn với mẹ… lúc đó tôi cũng khóc theo họ.

Nước mắt rơi, đó là khi cảm xúc không còn nơi để chứa trong tâm hồn được nữa mà phải tràn bớt ra ngoài. Ta khóc bởi tai không chịu nổi những cực khổ mà tới một ngày ta phải nếm trải. Ba mẹ tôi cũng đã khóc. Họ khóc, bởi phải nhìn đứa con mình đau đớn. Họ khóc, bởi họ phải làm cho đứa con mình đau đớn, chỉ để nhắc nhở con biết trân trọng những thứ mình đang có. Có khi họ khóc, bởi họ tự hào!…

Cánh đồng vẫn xanh rì, gió thổi những cây mạ non nghiên về một phía. Những cánh én hiếm hoi lượn lờ trên đồng ruộng. Trời se lạnh, vòm trời xám bạc. Lác đác những bông mai vàng nở được trong mùa lạnh. Đường quê rộn rã. Được trở về cùng gia đình mình giữa không khí mùa xuân, của Tết thật ấm áp và bình an. Năm nào cũng vậy, mùa Tết, nó thôi thúc tôi trở về bên căn nhà ấm cúng, cùng ăn bữa cơm chiều tất niên bên gia đình, họ hàng. Mấy đứa em bây giờ đã khôn lớn. Ba mẹ không còn vất vả như trước nữa rồi, vì thằng “Cu” kén ăn, khó tính năm xưa đã đi làm và trưởng thành. Khái niệm gia đình thiêng liêng giờ tôi đã hiểu rõ!

TuDQ1 – 17 Tháng 11 2014

Related Posts
Sorry no related post found

Hãy bình luận đầu tiên

Để lại một phản hồi